Có thai ở tuổi 27, sau hai năm rưỡi kết hôn, xem ra không phải là điều quá vội vàng và nông cạn. Ấy vậy, mà khi sinh con tôi có cảm giác như mình còn quá trẻ để làm mẹ.
Không biết có phải do thai không hành mà tôi luôn tỏ ra lạc quan vui vẻ từ lúc mang thai. Tôi luôn cảm thấy như có người bên cạnh ngay cả những lúc chồng đi công tác xa dài ngày. Nụ cười luôn nở trên môi tôi làm lan truyền niềm phấn khởi cho các đồng nghiệp. Thời gian mang thai trôi qua nhanh chóng. Vào một ngày tôi thức dậy sau một cơn gây mê. Tôi nằm trong phòng hồi sức và bụng xẹp xuống, không còn thấy em bé trong bụng, tôi biết em bé đã được mổ lấy ra. Nhưng mãi đến một ngày rưỡi sau tôi mới được gặp con. Tôi đã rất nóng lòng và liên tục yêu cầu được nhìn thấy con. Cảm giác được bế con trên tay thật kỳ lạ, thật khó tả. Tôi yêu nhiều lắm đôi bàn tay bé xíu xiu của con, cả đôi bàn chân nữa, cái gì cũng bé xíu. Thật thú vị!
Những ngày đầu trong bệnh viện cũng trôi qua nhanh chóng và không mấy khó khăn với sự trợ giúp của y tá và người thân trong gia đình. Tôi xuất viện về nhà. Khó khăn bắt đầu khi tôi phải ngồi hàng giờ cho con bú. Bé bú thật lâu mà vẫn không dừng nút hay ngủ thiếp đi như những em bé khác. Bé xem ra rất háu ăn. Được một tuần ngồi miệt mài, tôi bắt đầu mệt mỏi và mất dần kiên nhẫn khi cứ đến đêm bé lại khóc thật to, thật lâu, có khi khóc liên tục ba giờ đồng hồ. Tôi và cả nhà không ai có thể nghỉ ngơi được.
Ban đầu, tôi cũng rất sốt ruột vì thấy con khóc nhưng không biết làm sao cho bé nín được. Tôi trở nên tuyệt vọng và cáu gắt, thiếu kiểm soát. Cứ mỗi lần bé khóc tôi như nổi điên lên, la hét, thậm chí đánh bé nhưng tôi càng mất kiểm soát bé lại càng khóc to hơn. Tôi như kiệt sức hoàn toàn, đến nỗi ý nghĩ chạy trốn đã đến với tôi.
Nhưng rồi tôi không chạy trốn được khi thấy mẹ tôi vẫn cố gắng dỗ dành bé. Tôi bắt đầu thấy thương và bế bé với sự yêu thương và trìu mến hơn. Tôi kiên nhẫn hơn ngồi cho bé bú suốt đêm, ôm cho bé ngủ ngay trên ngực và rồi bé cũng ngủ được vài giờ trong một đêm. Sau một tháng, tôi đưa bé đi tiêm ngừa theo lịch hẹn của bệnh viện thì được biết bé khóc do thiếu sữa mẹ.
Và sau tháng đó bé đã không khóc đêm nữa nhờ bú thêm sữa ngoài nhưng tôi lại quen mắt thức đêm, ban ngày tôi buồn ngủ thì bé lại đòi tôi yêu thương, chăm sóc mặc dù đã có bà ngoại và bố. Cứ cho con bú được khoảng hai tiếng là tôi đặt con xuống ngay vì tôi thật sự rất mệt mỏi. Vừa bị buông ra, con khóc oà lên, ai bế dỗ dành cũng không được, càng dỗ con càng khóc to hơn. Ánh mắt con cứ hướng về tôi, còn tôi thì bực tức tránh xa bé, mặc cho mẹ tôi và chồng thuyết phục tôi bế bé.
Nhưng không thể để con khóc mãi được, tôi đã bình tĩnh hơn và bế bé vào lòng. Như cảm nhận được hơi ấm từ mẹ, bé bớt khóc ngay. Tôi như có cảm giác chinh phục được một điều gì, tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn và từ từ hát cho bé nghe, rồi bé cũng ngủ thiếp đi. Tôi chợt nhận ra một điều rằng điều bé muốn là sự yêu thương của mẹ. Bé cần mẹ kiên nhẫn hơn.
Đến tới tận bây giờ con đã hơn hai tuổi nhưng dù có bị mẹ la hay con khóc vì lý do gì cũng muốn được mẹ ôm hoặc con nói “Mẹ bế con đi”. Bao nhiêu sự mệt mỏi hay mất kiên nhẫn đều tan biến. Tôi nhận ra rằng với con tôi chỉ cần nhẹ nhàng và yêu thương. Con đã dạy tôi sự kiên nhẫn, đặc biệt cần phải kiên nhẫn hơn khi mỗi lần con khóc. Tôi học được đối với đứa trẻ tức giận không giải quyết được vấn đề.
Cảm ơn con trai! Từ đó trở đi tôi cũng kiên nhẫn nhiều hơn trong cuộc sống và trong công việc. Đây thật sự là bài học lớn và quý giá mà con tôi đã dành cho tôi.
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét